Con Ủy viên ủy viên Bộ Chính trị nhanh chóng rời ghế

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012 0 nhận xét

Người con gái của Trưởng ban Tổ chức Trung ương Đảng, ủy viên Bộ Chính trị Tô Huy Rứa, làm dư luận xôn xao khi được bầu vào vị trí này hôm 14/4/2012.
Trang web Ủy ban Chứng khoán Nhà nước cho biết vào ngày 22/6, họ nhận được công văn của Vinaconex - PVC về việc công bố thông tin thay đổi nhân sự.
Theo đó, cô Tô Linh Hương thôi giữ chức vụ Chủ tịch và thành viên Hội đồng quản trị kể từ ngày 21/6/2012.
Phó Tổng Giám đốc Bùi Anh Ninh sẽ làm thành viên Hội đồng quản trị nhiệm kỳ 2012-2017 kể từ ngày 22/6/2012.
Cô Tô Linh Hương đã thôi giữ chức vụ Chủ tịch và thành viên Hội đồng quản trị CTCP Đầu tư Xây dựng Vinaconex - P.V.C chỉ sau hai tháng.
Thời gian nắm chức Chủ tịch của cô Tô Linh Hương ngắn kỷ lục khi lẽ ra nhiệm kỳ kéo dài từ 2012 đến 2017.
Dư luận xôn xao
Hồi tháng Tư, dư luận bàn tán khi biết cô gái tốt nghiệp Học viện báo chí – tuyên truyền lại được bầu làm lãnh đạo một công ty chuyên về xây dựng, kinh doanh bất động sản.
Cô Hương là con gái của ông Tô Huy Rứa, ủy viên Bộ Chính trị Đảng CSVN, Trưởng ban Tổ chức Trung ương Đảng.
Ông Rứa, sinh năm 1947, từng phụ trách lĩnh vực lý luận của Đảng trong vị trí Trưởng ban Tư tưởng - Văn hóa Trung ương.
Ông được bầu bổ sung vào Bộ chính trị Đảng CSVN tại Hội nghị Trung ương 9 hồi tháng 1/2009 và tái đắc cử tại Đại hội Đảng XI tháng 1/2011. Tháng 2/2011, ông được bổ nhiệm làm Trưởng ban Tổ chức Trung ương.
Truyền thông trong nước không bình luận về việc này - một điều không ngạc nhiên ở một đất nước mà chuyện gia đình các quan chức chóp bu luôn được giữ bí mật.
Tuy vậy, các blogger và diễn đàn trong nước đặt câu hỏi đây là một tài năng tự phấn đấu hay được đưa lên nhờ thế lực của cha.
Nhân trường hợp cô Hương, dư luận trên mạng khi ấy cũng nhắc tên một số con cái quan chức đang có chức vụ cao một, hai năm gần đây.
Một số người khác có thề̉ kể đến là con gái của Thủ tướng đương nhiệm, bà Nguyễn Thanh Phượng, chủ tịch Hội đồng quản trị Ngân hàng thương mại cổ phần Bản Việt; hay ông Nguyễn Xuân Anh, Phó Chủ tịch TP Đà Nẵng, con trai ông Nguyễn Văn Chi, ủy viên Bộ Chính trị khóa X.
Điểm đặc biệt của những lãnh đạo trẻ này là có học thức, được đào tạo bài bản, nhiều người du học tại các trường nổi tiếng thế giới.
Nhiều vị cũng tỏ ra năng động, nắm bắt được cơ hội.
Việt Nam là nước châu Á và ít nhiều chia sẻ với Trung Quốc có truyền thống để con cái các nhân vật cao cấp hoặc 'công thần' của chế độ cộng sản tiếp nối truyền thống chính trị gia đình, dù không rõ rệt như Bắc Triều Tiên.
Tại Trung Quốc, nhân vật được cho là sẽ lên làm Chủ tịch nước, chủ tịch Đảng nhiệm kỳ tới, ông Tập Cận Bình, là con của một cán bộ cao cấp lão thành, ông Tập Trọng Huân.
Con cháu các nhân vật cao cấp của Đảng và Nhà nước tại Trung Quốc cũng công khai chiếm nhiều vị trí quan trọng trong nền kinh tế và hệ thống quyền lực, tạo ra cái tên 'Thái tử Đảng' (Chinese princelings).
BBC

Từ Thánh Gióng đến hiệu ứng Facebook

Thứ Hai, 18 tháng 6, 2012 0 nhận xét

Việc cách mạng là việc của nhân dân. Ý dân là ý trời!
Câu chuyện Thánh Gióng: Thánh gióng là một vị trong tứ bất tử của dân tộc Việt. Con dân đất Việt, chắc không ai không biết câu chuyện truyền thuyết Thánh gióng. Thánh là hiện diện cho lòng yêu nước, tinh thần quật khởi chống ngoại xâm đã thành truyền thống thắm đỏ trang sử Việt.
Chắc có lẽ ít ai đặt ra vài câu hỏi: tại sao Thánh là một đứa trẻ nuôi mãi không lớn? Thánh không biết nói mà đến khi nghe tin loa triều đình gọi đánh giặc mới lên tiếng và bỗng chốc hóa thành dũng sĩ? Tại sao Thánh phải ăn cơm của dân làng, lấy vũ khí triều đình đúc, thậm chí vũ khí thô sơ: cây tre cũng đánh tan tác được giặc? Tại sao chiến thắng vang dội, quân giặc tan tác bỏ chạy như kiến cỏ mà Thánh không thừa thắng xông lên như thường thấy trong chiến trận mà dừng lại? 
Khi đọc truyện Thánh gióng, các điều thắc mắc trên bỗng hiện trên tâm trí tôi, suy nghĩ mãi cũng chưa có câu trả lời thỏa đáng. Trong một lần về đền Thánh (Sóc Sơn-Hà Nội) dâng hương, tôi bỗng ngộ ra những chân lý mà lâu nay mình chưa tìm thấy câu trả lời. Xin kiến giải để bạn đọc có thêm một góc nhìn về câu chuyện truyền thuyết độc đáo này: 
Lòng yêu nước, lòng tự hào dân tộc, trong cuộc sống bình thường nó như một đứa trẻ. Cuộc sống bao bộn bề lo toan thì lòng yêu nước nó chỉ âm ỷ, không lớn mạnh được. Thánh là một đứa trẻ nuôi hoài không lớn, không biết nói là vì vậy. 
Khi nước nhà xâm lăng, an nguy dân tộc bị đe dọa, tin này được truyền đi qua sứ giả. Sự truyền tin phải đủ mạnh và rộng khắp: sứ giả đi khắp nơi, khi đó lòng yêu nước, tính cộng đồng mới bắt đầu kích hoạt và lớn mạnh rất nhanh. (Suy rộng ra: điều nghĩa, việc có lợi cho đất nước, cho muôn dân thì toàn dân sẽ hưởng ứng, thế và lực sẽ lớn mạnh như vũ bão, “nhất hô-vạn ứng” là đây!) Lòng yêu nước, tinh thần chống ngoại xâm phải là việc của toàn dân, nếu một vài người thì không thể lớn mạnh được; đó là vì sao Thánh ăn cơm cả làng, uống cạn nước sông. Triều đình mang ngựa sắt, giáp sắt, roi sắc, đó là sự lãnh đạo, là tính chính danh. Tất cả điều đó đã làm nên sức mạnh vô biên của một dân tộc. Điều thú vị câu chuyện là roi sắt bị gãy và Thánh phải nhổ tre, một nhắn gửi tuyệt vời của tiền nhân: hãy tận dụng và sáng tạo những gì mình có, việc lớn tất thành. 
Một hình ảnh nhân văn là Thánh chỉ đuổi giặt ra khỏi bờ cõi, dù với sức mạnh vô biên Thánh cũng không thừa thắng xông lên chiếm đất dù là một tất. Đây là giá trị nhân văn, nhân ái rất cao của dân tộc ta, bảo vệ của mình nhưng cũng không tham của ai. Đây là điều kiện để sự hòa bình bền vững, nguyên lý này xét về tầm dân tộc trong đất nước hay tầm cá nhân trong xã hội cũng đúng. (Hiện nay, tâm lý đám đông luôn tồn tại các lòng tham vô lối muốn được bao cấp, được miễn phí, được giá rẻ,… là cội nguồn cho các kiểu doanh nghiệp nhà nước ra đời và bao tai họa tất yếu ăn theo: chạy việc, chạy chức, tham nhũng, lãng phí, quan liêu, kinh tế èo uột, mất dân chủ,…) 

Câu chuyện hiệu ứng facebook: Ngày nay người ta nói nhiều đến vai trò của công nghệ thông tin tạo ra kết nối và chuyển biến xã hội, điển hình như các cuộc cách mạng dân chủ ở xứ Arap: bắt nguồn từ Tunisia sang Libi đến Ai Cập,… tạo ra một sức mạnh kết nối vô biên và chuyển hóa thành những cuộc biểu tình rung chuyển, giật sập chế độ độc tài sắt máu tồn tại hàng chục năm và làm rung rinh hàng loạt chế độ khác. Nghe và đọc thì biết vậy nhưng ngọn nguồn, nguyên lý thế nào thì vẫn chưa biết rõ. 
Tình cờ có người bạn thân tặng cho cuốn sách “Hiệu ứng Facbook và cuộc cách mạng toàn cầu của mạng xã hội” sách dày 518 trang, do tác giả David Kirkpatrick chấp bút, nhà xuất bản thế giới ấn hành (tôi giới thiệu hơi dài vì cung cấp thông tin để bạn đọc nào quan tâm có thể tìm mua). Cuốn sách kể về quá trình hình thành mạng xã hội lớn nhất toàn cầu Facebook từ ý tưởng đến hiện thực của anh sinh viên ngôi trường nổi danh Hardvard-Mark Zuckerberg. Điều đặc biệt hấp dẫn: vào đề tác giả dẫn dắt người đọc bằng cuộc biểu tình của người dân Colombia phản đối quân du kích FARC. Đây là một lực lượng du kích khủng bố tàn bạo của quốc gia ma túy, đầy bạo lực Nam mỹ. FARC là nỗi khiếp sợ của người dân Colombia lương thiện hàng chục năm nay, bao cuộc tiểu trừ của quân đội chính phủ nhưng đều vô vọng. Bắt cóc, tống tiền, chặc đầu là sở trường của FARC. Điều thú vị là phong trào chống FARC bắt nguồn từ một người hết sức bình thường, anh Oscar Morales và cũng trong một hoàn cảnh hết sức bình dân: anh thấy bất bình việc FARC bắt cóc cậu bé 4 tuổi Emmanuel. Anh đăng nỗi bất bình lên Face của mình-logo cờ tổ quốc và khẩu hiệu: “không bắt cóc, không lừa dối, không giết người-không FARC”, chỉ đơn giản là xả bực tức về FARC mà lâu nay anh bị dồn nén mà không dám nói ra, Face giúp anh nói ra mà không sợ bị bắt cóc, bị trả thù, bị chặt đầu và lập một group cho khẩu hiệu! Đơn giản chỉ có vậy và anh đi ngủ, lúc đó là 3h sáng. Điều kỳ diệu đã đến, thức dậy lúc 9h, anh đã có 1.500 thành viên, anh ngạc nhiên, sung sướng hoan hô và cuối chiều là 4.000. Như một virus lan truyền và con số nhận tin đã lên hàng triệu, cơ chế tự động truyền tin trên wall theo nguyên lý bạn của bạn là bạn của facebook tạo ra một cơn sóng, như dòng đại hồng thủy. Đúng một tháng sau, ngày 4/2/2008 đã nổ ra những cuộc biểu tình qui mô lớn trên khắp các thành phố của Colombia và trên toàn cầu có người Colombia hoặc những ai ghét giết chóc bạo lực của FARC. Số người tham gia theo con số ước lượng của báo chí lên đến 10 triệu người. FARC choáng ngợp, chịu sức ép ghê gớm phải thả bé Emmanuel và tuyên bố chấm dứt hành động bắt cóc, một thành công ngoài mong muốn, quá sức tưởng tượng. Quả là một kỳ diệu của thời đại truyền thông số trên toàn cầu. Anh trở thành người hùng bất đắc dĩ trong công cuộc chiến chống lại FARC. Anh đã thành công mỹ mãn và an toàn. Trước đây quân đội chính phủ tổ chức nhiều cuộc bố ráp, gây ra nhiều chết chóc, đau thương, trả thù đẫm máu nhưng không hiệu quả mấy. Bạn hữu tìm đọc cuốn sách để hiểu thêm về điều kỳ diệu này. (Việt Nam có cuộc chiến giữa VTV với internet trong vụ việc Nhật Ký Vàng Anh, kết quả ai cũng rõ, VTV bị cho đo váng). 
Hiện tượng này làm nhiều người bừng tỉnh khi nhận ra sức mạnh kỳ diệu của công cụ truyền tin thời đại: mạng internet, nó là khắc tinh của các nhóm độc tài, nhóm thế lực hắc ám. Và nó đã minh chứng hùng hồn qua cuộc cách mạng mùa xuân Arap vừa rồi. Điều này giải thích vì sao các xứ độc tài: từ Nga đến Trung Quốc, qua Việt nam,… đều ra sức ngăn chặn mạng, đánh sập blog… Tuyệt đỉnh là khỏi dùng internet như Cuba, Bắc Triều tiên. Kinh! 
Cách mạng: từ cổ điển đến hiện đại. 
Một nguyên lý bất biến của các cuộc cách mạng “xã hội bần cùng, người dân hết đường sống, họ sẽ phải vùng lên, cách mạng bùng nổ”. “Ăn cây nào, rào cây đó”, sông có thể cạn, núi có thể mòn nhưng nguyên lý ấy không đời nào thay đổi. Các thế lực nắm quyền hưởng lợi không bao giờ muốn thay đổi, sẽ ra sức đàn áp đẫm máu. Do vậy những thế lực tiên phong đồi hỏi phải dũng cảm, có tinh thần nghĩa khí, xả thân vì dân và phải có tổ chức chặt chẽ. Đó là điều lý giải vì sao, cách mạng cổ điển cần có đảng, có cương lĩnh, có đồng chí trung kiên, hy sinh vô biên mới có ngày thắng lợi. Đi đôi với cách mạng là bạo lực đẫm máu, giết chóc, trả thù, tàn sát,… đến nỗi thành một niềm tin: cách mạng là bạo lực, là binh đao, là tàn phá” (dân tộc VN bị nhiễm nọc độc đấu tranh giai cấp nên họ sợ một điều: cách mạng là một giai cấp phải bị diệt, Các Mác-tên diệt chủng chính trị hiện đại-quả không sai). Đó thật sự là điều e ngại đối với dân lành, nhất là những nước vừa ra khỏi chiến tranh bi thảm như Việt Nam. 
Tình hình nay đã khác xưa nhiều, từ các bài học thành công gần đây cho ta thấy cách mạng không cần thủ lĩnh, không cần đảng phái vẫn có thể xảy ra và thành công. Và cách mạng là hướng đến sự thay đổi trong hòa bình, phương pháp đấu tranh bất bạo động được đề cao. Chìa khóa cho thắng lợi của cuộc vận động cách mạng là chính nghĩa, lợi ích cho dân cho nước, truyền tin hiệu quả và quần chúng tích cực. 

Tình tình Việt Nam: 
Sau hàng chục năm sống trong vòng cương tỏa của chế độ độc đảng, toàn trị, tâm lý sợ hãi, ngại dính đến chính trị, sống thủ thế, lo cho mình, gia đình mình là một trong những gam màu chủ đạo. Bị tuyên truyền nhồi sọ, dối trá, một bộ phận lớn người dân, nhất là nông thôn còn tin tưởng vào lý tưởng và sự tốt đẹp của đảng. (ghét “sâu” nhưng tin đảng). 
Thời thế đã thay đổi, sức mạnh thời đại, sức mạnh internet đã thổi bay thành lũy mà lâu nay được nhóm cầm quyền dựng lên để bịt mắt người dân. Tiếp thêm sức mạnh là sự ươn hèn của nhóm chóp bu và sự ngang ngược của lang bang, vốn là quan thầy, đồng chí bảo trợ của chúng. Nhiều sự thật lịch sử không thể chối cãi đã phơi bày. 
Thiên thời đã đến: ngọn gió thời đại, nền dân chủ đã thổi, làm nức lòng những ai có ưu tư về vận nước, các chế độ độc tài tưởng như lũy sắt thành đồng bị thổi bay như hổ giấy. Các nước văn minh, dân chủ cũng đã ý thức “giúp bạn là giúp mình” dân chủ hóa một nước là thêm một điểm cho hòa bình thế giới (Tình hình Myanma). 
Nhân hòa đã nổi: những thảm họa xã hội liên tiếp được đưa ra: những thảm kịch mang tên VINA làm khiếp hãi người dân, tham nhũng tầm khủng long chứ không còn là sâu róm. Tương phản là cuộc sống ngày càng xác xơ của đại bộ phận người dân. Nguy cơ mất nước, làm nô lệ đang treo lơ lửng trên đầu dân tộc
Địa lợi đã có: Cách mạng xưa là những vùng đất hiểm trở, lui có thể thủ, tiến có thể công, làm địa bàn che giấu, phát triển lực lượng (Hang Pắc bó), nay địa lợi chính là môi trường truyền tin internet, một công đồng to lớn, thắt ẩn, thắt hiện, chặn đường này, chạy đường khác, bịt miệng một người thì cả ngàn người tiếp bước. 
Quý bạn hữu, hãy học bài học của tổ tiên “Thánh gióng” kết hợp điều kiện hiện tại để thấy ra con đường cứu nước. Xưa muôn dân như một: đứa trẻ 3 tuổi thành dũng sĩ trong một ngày khi nghe loa gọi; nay kết nối internet toàn dân như một nghe hiệu lệnh để xoay chuyển càn khôn, đổi thay vận nước! 
Bão đã nổi, vận nước đã chuyển, hãy chờ tin!

 

Lại tiếp tục hoãn phiên tòa phúc thẩm Trung tá CA đánh chết người

0 nhận xét


Liên quan đến phiên toàn phúc thẩm vụ án trung tá CA Nguyễn Văn Ninh đánh chết người, dự kiến sẽ diễn ra vào ngày thứ hai sắp tới. Hôm nay, 17/06/2012, con gái nạn nhân Trịnh Xuân Tùng - cô Trịnh Kim Tiến đã thông báo trên Facebook về việc gia đình nhận được công văn thông báo phiên tòa đã bị hoãn. Đây là lần thứ ba phiên xử liên quan đến trung tá CA Nguyễn Văn Ninh bị trì hoãn.

Nội dung thông báo trên Facebook Trịnh Kim Tiến như sau:
Ngày hôm qua 16/06/2012, gia đình chúng tôi nhận được giấy THÔNG BÁO HOÃN PHIÊN TÒA PHÚC THẨM ngày 18/06/2012 từ Tòa phúc thẩm Tòa án nhân dân tối cao Hà Nội với lý do chủ tọa phiên tòa ốm đột xuất , không thể tham gia xét xử vụ án theo kế hoạch.

Mặc dù việc hoãn lại phiên tòa với lý do khách quan và chính đáng nhưng việc phiên tòa hoãn đột xuất và chúng tôi được thông báo gần kề ngày xét xử cũng gây ra không ít khó khăn trong việc đi lại và làm việc của tôi. 

Nhưng chúng tôi tuyệt đối không từ bỏ và lùi bước trên con đường đi tìm công lý. Cảm ơn tất cả mọi người đã quan tâm và chia sẻ với tôi trong thời gian qua, tôi mong rằng mọi người sẽ tiếp tục đồng hành cùng tôi tiến đến cánh cổng công lý, để giành lại một thứ đang gần như mất đi "Justice for all".

Trước đó, vào ngày 14/05/2012, phiên xử phúc thẩm cũng đã bị hoãn lại do phía tòa án không triệu tập đủ các nhân chứng. Hồ sơ vụ án có dấu hiệu bao che, bỏ lọt tội phạm.
Tại phiên sơ thẩm vào tháng 1/2012, Tòa án Nhân dân TP Hà Nội đã tuyên án 4 năm tù đối Trung tá Nguyễn Văn Ninh bằng tội danh “Làm chết người trong khi thi hành công vụ”. Con gái nạn nhân là cô Trịnh Kim Tiến nói rằng bản sán sơ thẩm là một "sự chà đạp công lý".

Cô Trịnh Kim Tiến hiện đang sống và làm việc tại Sài Gòn, việc tòa liên tục hoãn phiên xử gây ra khá nhiều khó khăn cho gia đình nạn nhân trong việc đi lại.

Suy tư nhân ngày mất của anh hùng Nguyễn Thái Học – Đảng trưởng Việt Nam Quốc Dân Đảng

0 nhận xét


... Nếu vào những năm 1946 kể cả Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Nguyễn Thái Học… những người yêu nước mà không theo quan điểm của Cộng Sản nếu còn sống cũng sẽ bị thủ tiêu nếu không họ sẽ bị khống chế, triệt hạ chỉ còn có cách vào Nam mà thôi. Nếu họ ở lại miền Bắc thì bắt buộc phải vào các hội đoàn do Đảng Lao Động (ĐCSVN) dựng lên hoặc giả phải chết dần chết mòn trong đau khổ vì không thể thực hiện tâm nguyện, hoài bão của mình cho dân tộc Việt Nam. Dĩ nhiên lịch sử không bao giờ có chữ “Nếu”! 

Chỉ vì muốn “Độc bá” mà ĐCSVN không những tàn độc với các đảng phái yêu nước khác mà ngay trong đồng chí của mình cũng tàn độc không kém kể từ khi ĐCSVN ra đời năm 1930 cho đến nay. Điều này lịch sử đã chứng minh qua các sự kiện và hi vọng sẽ còn được tiếp tục bạch hóa qua những cựu ủy viên BCT, TW của ĐCSVN phản tỉnh đứng về dân tộc...
*
Cách đây 2 tuần, một người bạn tên là Nguyễn Tiến Nam nhắn tin cho tôi biết ngày 17-6 là ngày mất của nhà cách mạng, anh hùng Nguyễn Thái Học. Không rủ được ai, cuối tuần tôi dong duổi xe máy lên thành phố Yên Bái chủ đích đến viếng khu lăng mộ Nguyễn Thái Học. Thật ra thì tôi cũng đi qua Tp.Yên Bái vài lần nhưng chỉ là đi ngang qua trên lộ trình thăm thú đó đây ở những địa danh, khung cảnh nên thơ, hùng vĩ của miền Tây Bắc Việt Nam. 
Thành thực mà nói nếu Tiến Nam không nhắc nhở thì tôi cũng không biết, nhưng không phải chỉ có mình tôi lãng quên mà phần lớn mọi người ít ai chú ý, đặc biệt dân ở Yên Bái cũng không có tổ chức lễ lạt, cũng chỉ là một ngày bình thường như bao ngày mà thôi. 
Cũng thành thực mà nói hiện nay ở Việt Nam trong sinh hoạt chính trị chỉ duy nhất có đơn đảng hoạt động là ĐCSVN, nếu đa đảng chắc chắn tôi sẽ nộp đơn xin gia nhập đảng phái nào có thiên hướng quốc gia. Không những thế nếu có điều kiện, sức khỏe tôi sẽ đi vận động (chiêu hồi) những anh-em là đảng viên ĐCSVN nhưng có tư tưởng dân tộc mạnh mẽ cùng tham gia. Cố nhiên đến lúc đó những đảng phái dân chủ, xã hội, những liên đoàn bảo vệ quyền lợi của các nhóm đối tượng người lao động cũng sẽ xuất hiện, những hội đoàn cải cách xã hội có màu sắc tôn giáo cũng sẽ có chỗ đứng để phát huy ảnh hưởng. 
Lần giở những trang lịch sử về cuộc đời của anh hùng Nguyễn Thái Học, người sáng lập và là Đảng Trưởng của Việt Nam Quốc Dân Đảng (VNQDĐ) phải nói Ông là người rất có hùng tâm-đại chí, cương cường quả cảm, tình cảm yêu nước mãnh liệt, có viễn kiến mặc dù đang tuổi thanh niên. Cố nhiên vì nhiều lý do như nhân sự, tổ chức không chặt chẽ, bối cảnh trong nước – quốc tế chưa thuận lợi, nôn nóng gấp gáp cho nên cuộc khởi nghĩa Yên Bái do Việt Nam Quốc Dân Đảng lãnh đạo đã thất bại khiến cho nhân sự của Đảng này bị tổn thất lớn và cuối cùng đã bị Việt Minh thanh toán trong vụ án Ôn Như Hầu vào tháng 7/1946 kể từ đây vai trò chính trị của VNQDĐ đã hoàn toàn chấm dứt ở miền Bắc. Không riêng gì VNQDĐ mà một số lãnh tụ đảng phái/tôn giáo yêu nước vào giai đoạn đó cũng bị mất tích một cách đầy bí ẩn. 
Cách đây mấy năm, 1 người bà con của tôi là đảng viên ĐCSVN có nhận xét đáng nhẽ ra lịch sử Việt Nam phải có 1 người tầm cỡ như cụ Phan Bội Châu/Phan Chu Trinh làm lãnh tụ, tổng thống thì dân tộc sẽ giảm bớt nạn binh đao, đất nước đã phú cường, thực sự dân chủ từ lâu rồi. Nhưng tôi có nhận xét khác: nếu vào những năm 1946 kể cả Phan Bội Châu, Phan Chu Trinh, Nguyễn Thái Học… những người yêu nước mà không theo quan điểm của Cộng Sản nếu còn sống cũng sẽ bị thủ tiêu nếu không họ sẽ bị khống chế, triệt hạ chỉ còn có cách vào Nam mà thôi. Nếu họ ở lại miền Bắc thì bắt buộc phải vào các hội đoàn do Đảng Lao Động (ĐCSVN) dựng lên hoặc giả phải chết dần chết mòn trong đau khổ vì không thể thực hiện tâm nguyện, hoài bão của mình cho dân tộc Việt Nam. Dĩ nhiên lịch sử không bao giờ có chữ “Nếu”! 
Chỉ vì muốn “Độc bá” mà ĐCSVN không những tàn độc với các đảng phái yêu nước khác mà ngay trong đồng chí của mình cũng tàn độc không kém kể từ khi ĐCSVN ra đời năm 1930 cho đến nay. Điều này lịch sử đã chứng minh qua các sự kiện và hi vọng sẽ còn được tiếp tục bạch hóa qua những cựu ủy viên BCT, TW của ĐCSVN phản tỉnh đứng về dân tộc. 

Sở dĩ tôi tóm lược sơ sơ những gì tôi hiểu/phân tích về lịch sử VNQDĐ ở trên vì hiện nay điều này vẫn được thể hiện một cách bàng bạc đâu đó nhưng những điều mà tôi được biết sau đây: 
Dò hỏi một số người dân địa phương một cách ngẫu nhiên, tôi được biết trước đây Việt Kiều (hậu duệ của các tiền bối VNQDĐ) muốn mang tiền về xây dựng khu lăng mộ, công viên tưởng niệm Nguyễn Thái Học và các đ/c của VNQDĐ bị xử chém cho khang trang hơn nhưng chính quyền không đồng ý. Trong khi chính quyền chẳng màng huặc giả không có tiền xây dựng, trùng tu công viên cho hoành tráng, thậm chí không có lời giới thiệu lịch sử để học sinh tìm hiểu nhằm giáo dục tinh thần yêu nước, bất khuất của các tiền nhân. Lăng mộ – Tượng đài Nguyễn Thái Học chỉ là nơi hữu ích cho dân chích choác, xì ke ma túy tác túc vào ban đêm. 
Còn chỗ mà anh hùng Nguyễn Thái Học bị chém lại ở một nơi khác, chỉ là 1 cái miếu nhỏ đơn sơn nằm trong khuôn viên của một Cty Chè nào đó, sau lưng cái miếu là nhà thờ Yên Bái. Thế hệ trẻ Việt Nam sau này rồi sẽ lãng quên những anh hùng như Nguyễn Thái Học mà thay vào đó là những thần tượng ngoại quốc như các nam/nữ ca sĩ xinh đẹp K-Pop của Hàn Quốc, các nam/nữ người mẫu chân dài đầy quyến rũ, sành điệu-hàng hiệu nhưng cũng đầy bạc nhược về bản lãnh và kiến thức Việt Nam. Nguyên nhân sâu xa không phải lỗi của thế hệ trẻ nhưng là lỗi tại ai? 
Một số người dân có hiểu biết do tìm hiểu lịch sử hoặc do cha mẹ là dân thổ địa ở Yên Bái thì họ hiểu Nguyễn Thái Học là một nhà cách mạng, một anh hùng dân tộc chứ không chỉ thuần túy là một Liệt Sĩ thông thường như nhiều đài tưởng niệm Tổ quốc ghi công các liệt sĩ mà chủ yếu là quân nhân của QĐNDVN. 
Buồn cười nhất là tôi có hỏi 1 người đàn ông "Nếu Nguyễn Thái Học thành công thì sao nhỉ?". Anh này nửa đùa nửa thật nói "Nếu thành công thì Việt Nam giờ phải như Hàn Quốc, Đài Loan rồi. Cũng chẳng có Hồ Chí Minh nữa!"
Một phiến đá khiến tôi không khỏi suy tư đối với những ai đang quan tâm đến vận mệnh dân tộc hiện nay.
Gây chú ý một cách thích thú cho tôi là một bia đá có dòng chữ: 
“Đây là điều nhắc nhở ta rằng không thể bịt miệng một dân tộc mà người ta không thể khuất phục bằng lưỡi kiếm của đao phủ” – Louis Aragon, Nhà thơ Cộng Sản Pháp 
Thật trớ trêu tác giả lại là một người Cộng Sản Pháp nhận xét thay cho dân tộc Việt Nam. Thật cay đắng làm sao điều này vẫn có giá trị thời sự, duy chỉ có khác biệt trước đây chính quyền thực dân Pháp bịt miệng dân tộc Việt Nam thì ngày nay chính quyền Cộng Sản Việt Nam bằng cách này hay cách khác đã-đang-và sẽ bóp cổ chính dân tộc mình trước họa ngoại xâm của Tàu Khựa trên các mặt quân sự, kinh tế, văn hóa. Dân tộc đã phải khốn khổ, mòn mỏi chịu đựng hi sinh để ĐCSVN đứng trên vũ đài lịch sử nhưng ngày nay một vài kẻ/nhóm cầm đầu trong ĐCSVN thao túng chính phủ, quốc hội đã mạt sát, dẫm đạp lên chính nhân dân của dân tộc mình. 
Chúng mày hãy đi chết đi! Nhưng dân tộc này vẫn bất khuất tồn tại! 
Quả thật, ĐCSVN – Đảng mà tôi hiện nay đang là thành viên đang tự chết dần chết mòn (chưa sụp đổ) bởi 2 lẽ:
- Làm thui chột tinh thần yêu nước, bất khuất của dân tộc Việt Nam
Cái mà những kẻ cầm đầu trong ĐCSVN muốn níu kéo chẳng qua vì quyền lợi ích kỷ của thiểu số rất nhỏ trong nội bộ. Tôi đã bỏ công chú ý trong nhiều năm và kết luận tình yêu quê hương, đất nước của những nhà lý luận, tư tưởng, tuyên giáo của CSVN rất yếu ớt, nhạt nhòa phản ảnh rõ nét qua những bài lý luận, khẩu ngữ của họ khi phát biểu. Chán ngắt và hô hào suông trái ngược với thực tế đang diễn ra!
- Xa rời với mục tiêu lý tưởng của cộng sản
Không còn tha thiết bảo vệ quyền lợi của nông dân, công nhân, ngư dân; Không còn sôi sục đấu tranh vì bất công xã hội mà do chính hệ thống chính trị của ĐCSVN gây ra cho nhân dân. Cái này rõ như ban ngày, chẳng cần đến những người quan tâm đến xã hội, chính trị, những trí thức/luật sư phải lên tiếng chỉ cần ngẫu nhiên hỏi bất kì một người dân lao động bình thường như bác xe ôm, bà bán hàng rong, anh thợ cắt tóc… sẽ phản ảnh suy tư, tình cảm của người dân đối với Chế độ cầm quyền hiện nay như thế nào. 
Cố nhiên trong quá khứ và hiện nay có rất nhiều tấm gương người tốt, việc tốt trong ĐCSVN tuy nhiên họ không đại diện cho những bông hoa tươi thắm do Cộng Sản sản sinh. Tự thân họ là những tinh hoa, bất khuất, anh dũng của dân tộc Việt. Họ đứng trong hàng ngũ của ĐCSVN thì tốt đẹp và có lợi cho Đảng chứ kì thực ĐCSVN không và không thể đào tạo ra những con người xã hội chủ nghĩa, sống vô vụ lợi cho nhân quần, xã hội. Đặc biệt chính ĐCSVN làm thui chột tình yêu quê hương, đất nước, làm tha hóa không những các thành viên cao cấp và hàng triệu đảng viên thường mà làm băng hoại toàn xã hội. Ai mới chuẩn bị gia nhập ĐCSVN đều đầy hoài bão, nhiệt huyết, tâm hồn trong sáng như chỉ một thời gian sau tất cả (bao gồm cả tôi) ít nhiều đều bị tha hóa, chán nản, bị nhồi sọ, bị ám ảnh bởi quyền lực tuyệt đối mà sinh ra tàn độc, thủ đoạn với đ/c của mình nói riêng và dân tộc nói chung. 
  
Câu thơ “Chết vì tổ quốc Chết vinh quang” mà Nguyễn Thái Học đọc tại pháp trường khi thực dân Pháp xử chém ngày 17/6/1930 thể hiện khí phách can đảm của người anh hùng hy sinh cho đất nước, toát lên thần thái của người tử tù hiên ngang đón nhận cái chết trước mặt kẻ thù. Câu thơ đó cũng làm tôi liên tưởng đến bài thơ “CHẾT” của cụ Phan Bội Châu: 
Chết mà vì nước, chết vì dân,
Chết đấng nam nhi trả nợ trần.
Chết buổi Đông Chu, hồn thất quốc,
Chết như Tây Hán lúc tam phân.
Chết như Hưng Đạo, hồn thành thánh,
Chết tựa Trưng Vương, phách hóa thần.
Chết cụ Tây Hồ danh chẳng chết,
Chết mà vì nước, chết vì dân. 
Tất nhiên thời buổi này đất nước đã thống nhất trọn vẹn thì việc quả cảm hi sinh mạng sống của mình để giành độc lập cho dân tộc là không cần thiết. Dù muốn hay không chúng ta phải thừa nhận công lao và hi sinh của những người Cộng Sản tiền bối đã là tác nhân cuối cùng giành độc lập cho dân tộc, mặc dù như trên tôi đã viết có những việc tàn độc đối với những đảng phái yêu nước khác. Nhưng với quan điểm chính thống của người theo chủ nghĩa dân tộc, với tôi những ai/tổ chức nào đã có công trong việc đánh đuổi ngoại xâm sẽ được lịch sử và người dân tưởng nhớ đời đời. Những ai hoạt động chính trị có ý định tuyên truyền nhằm bôi nhọ, phủ nhận công sức, hi sinh của những người CSVN đời đầu nhằm đề cao tính chính danh của mình theo kiểu “đạp người xuống nhằm tôn mình lên” là những kẻ không lương thiện trong chính trị. 
Ảnh chụp Nguyễn Tiến Nam đầu năm 2008 –  người đã nhắc nhở cho tôi biết ngày 17/6/1930 là ngày gì.
Tuy nhiên không vì thế mà ĐCSVN cứ ngồi lì mãi trên ngai vàng, ăn mày dĩ vãng vào hào quang quá khứ nếu thế có khác chi các triều đại phong kiến khác cũng đánh đuổi quân xâm lược và trị vì cho đến khi suy yếu huặc bị ngoại bang xâm lược, rồi lại tiếp tục một chu trình mới. Trong khi ĐCSVN lúc nào cũng ra rả tuyên truyền về cách mạng, về văn minh, về dân chủ, về tự do. 
Còn đối với những người quan tâm đến thời sự, chính trị của Việt Nam thì sao? 
Tôi có cảm giác những người muốn thay đổi xã hội hiện nay cho tốt đẹp hơn có lẽ cũng đang lâm vào tình trạng bế tắc, chán nản, chờ thời theo kiểu "trí thức trùm chăn nhưng vẫn vểnh tai nghe ngóng". Tôi nghĩ về trình độ chuyên môn, khả năng phân tích của họ có thừa nhưng bản lãnh dấn thân nhập cuộc thì còn khiêm tốn. Cố nhiên cũng có những nhà hoạt động về dân chủ, trí thức dân thân đã từng phải ngồi tù, bị sách nhiễu nhưng họ không đại diện cho tất cả giới trí thức của Việt Nam đông đến hàng vạn người. 
Những người tốt trong ĐCSVN nhất là những thành phần đã về hưu, ít nhiều đã có cống hiến cho chế độ cũng chỉ có thể phản biện suông mà không tác động vào những đối tượng cầm quyền là bậc hậu bối, có khi họ đành phải khuất mắt trông coi, nhắm mắt làm ngơ trước những tiêu cực. Còn những vị đang cầm quyền, tại chức thì thôi đừng mất công phân tích làm gì, TIỀN mới là động lực chính của họ. Có những công việc tưởng như giúp dân, giúp nước nhưng bản chất chỉ là những công việc nghề nghiệp chuyên nghành, sâu xa động lực chính cũng họ chỉ là TIỀN và TIỀN mà thôi. 
LỜI CUỐI: Thực sự bài viết của tôi cũng hơi lan man, việc ca ngợi anh hùng Nguyễn Thái Học cũng bằng thừa vì hiển nhiên ai cũng biết nhưng qua bài viết này tôi mong rằng những người quan tâm đến chính trị, xã hội đặc biệt là các trí thức đang còn tại vị, làm việc trong các công sở, xí nghiệp, cao hơn là quan chức trong Chính Phủ/Quốc Hội, những sỹ quan trong các lực lượng vũ trang hãy can đảm và suy tư đặt lợi ích của dân tộc lên trên hết quyền lợi của phe nhóm, tổ chức đảng (bất luận là đảng nào). Chỉ cần mỗi người can đảm, hi sinh bằng 1/10 anh hùng Nguyễn Thái Học có khi sẽ tác động lớn đến sự biến chuyển của đất nước mạnh mẽ. Mong rằng đến một lúc nào đó khi chúng ta nhìn lại, chúng ta sẽ thấy quyết định của mình là đúng và tự hào vì điều đó huặc sẽ ôm hận thiên thu vì hèn nhát, bạc nhược để rồi dẫn dắt cả dân tộc Việt Nam vào vòng cương tỏa của kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt đó là TÀU KHỰA. 

Đệ tử Đinh La Thăng 'quên' nộp ngân sách 19.000 tỷ đồng?

Thứ Sáu, 15 tháng 6, 2012 0 nhận xét

Bộ Tài chính mới đây đã có văn bản yêu cầu Tập đoàn Dầu khí VN (PVN) rà soát số tiền lãi từ hoạt động dầu khí, bởi có dấu hiệu PVN đã “bỏ quên” tới trên 19.000 tỷ đồng phải nộp vào ngân sách.
PVN đang đóng góp tới trên 20% tổng thu ngân sách. Thế nhưng, theo các quy định của luật hiện hành, có nhiều khoản thu PVN cần phải làm rõ.
“Quên nộp”?
Phó Thủ Tướng Hoàng Trung Hải - Một người con của Trung Quốc
Hiện nay nguồn thu lớn của PVN đến từ liên doanh dầu khí VietsoPetro (liên doanh dầu khí của VN và Liên bang Nga) đã hoạt động hàng chục năm nay. Mỗi năm, PVN theo nguyên tắc, đều được nhận phần lợi nhuận mà phía VN được hưởng theo nội dung hiệp định giữa hai quốc gia. Số tiền này được gọi là tiền lãi dầu khí nước chủ nhà. Theo quy định hiện hành, ngoài tỉ lệ 50% được giữ lại, số tiền lãi còn lại PVN phải nộp vào ngân sách, và khi cần chi bổ sung PVN sẽ phải được Quốc hội đồng ý qua nghị quyết. Điển hình là năm 2010, Quốc hội đã ra nghị quyết đồng ý đầu tư trở lại cho PVN số tiền 3.500 tỉ đồng để giúp đơn vị này thực hiện chiến lược phát triển mạnh ngành dầu khí đến năm 2015 và định hướng đến năm 2025 với nhiều dự án, công trình lớn đang trong quá trình triển khai thực hiện.
Với số tiền trên, các đại biểu Quốc hội đã bàn thảo rất nhiều mới có thể ấn nút thông qua. Thế nhưng, mới đây theo tính toán của Bộ Tài chính, so với tổng lãi dầu khí nước chủ nhà được hưởng trong ba năm 2009-2011 trừ đi số tiền Quốc hội đồng ý cho đầu tư trở lại PVN, số tiền PVN thực nộp vẫn thiếu tới trên 19.300 tỷ đồng - tương đương gần 1 tỷ USD.
Cụ thể, theo văn bản của Bộ Tài chính gửi PVN mới đây, trong ba năm 2009, 2010, 2011, tổng số tiền mà nghị quyết Quốc hội cho phép đầu tư trở lại PVN chỉ là trên 10.500 tỷ đồng. Trong khi đó, tổng số tiền PVN nhận được lại rất lớn, lên tới trên 29.900 tỉ đồng.
Căn cứ vào nghị quyết Quốc hội và các quy định hiện hành, Bộ Tài chính đã chính thức yêu cầu PVN phải rà soát, xác định lại số tiền lãi dầu khí nước chủ nhà được hưởng và báo cáo về Bộ Tài chính.
Vừa độc quyền vừa được vốn
Theo quan chức Bộ Tài chính, việc “quên” một số tiền lớn như thế là điều khó xảy ra, nhất là với PVN có đội ngũ cán bộ kế toán hùng hậu. Bộ Tài chính cũng đã xét đến nghị định 142/2007 về “quy chế tài chính cho công ty mẹ Tập đoàn Dầu khí VN” với việc Chính phủ lại cho phép PVN giữ lại 50% tiền lãi nước chủ nhà được hưởng. Tuy nhiên, Bộ Tài chính cho rằng: PVN vẫn cần rà soát và nghiêm túc thực hiện quy định: số tiền thuộc diện phải nộp về ngân sách thì mọi chi tiêu từ đó phải thông qua nghị quyết Quốc hội...
Còn theo ông Nguyễn Hoàng Hải - phó chủ tịch kiêm tổng thư ký Hiệp hội Các nhà đầu tư tài chính VN, phải cân nhắc việc cho PVN giữ lại một tỷ lệ lớn tiền lãi dầu khí nước chủ nhà nhận được. Chính sách không thu cổ tức từ phần vốn nhà nước có thể phù hợp trong giai đoạn đầu phát triển. Tuy nhiên Nhà nước cũng nên xem xét lại để tăng lợi ích của người dân. Bởi lẽ, theo ông Hải, nếu mỗi năm thu cổ tức của mình, Nhà nước có thể có thêm tới khoảng 2 tỉ USD chứ không ít. Nếu cứ giữ cơ chế như hiện nay, hằng năm nhiều doanh nghiệp nhà nước lớn đang được kinh doanh độc quyền lại đương nhiên được bổ sung số tiền cả chục ngàn tỉ đồng vào vốn mà không hề chịu lãi suất.
Trả lời những câu hỏi của Tuổi Trẻ về khoản trên 19.000 tỷ đồng chưa nộp ngân sách, PVN đã có công văn do phó tổng giám đốc Lê Minh Hồng ký thừa nhận quy định hiện đơn vị này được hưởng 50% tiền lãi dầu khí nước chủ nhà, 50% còn lại phải nộp ngân sách. Mặc dù thừa nhận Bộ Tài chính có công văn 4999/BTC-TCT nhắc PVN rà soát nộp ngân sách trên 19.000 tỷ đồng nhưng PVN khẳng định “không có khác biệt trong nhận thức giữa Bộ Tài chính và PVN” nhưng cũng khẳng định “không “quên” nộp ngân sách”! Trả lời câu hỏi của Tuổi Trẻ: “Lý do tại sao lại có sự việc Bộ Tài chính nêu”, PVN chỉ trả lời “sẽ báo cáo Thủ tướng và Bộ Tài chính”. Phóng viên Tuổi Trẻ đã đề nghị ông Lê Minh Hồng cho gặp phỏng vấn trực tiếp theo đúng yêu cầu trong công văn, nhưng ông Hồng từ chối.
Theo Tuổi trẻ


Cờ Trung Quốc hiên ngang giữa TP. Lào Cai

Thứ Ba, 5 tháng 6, 2012 0 nhận xét

 Năm 2011 tỉnh Lào Cai tổ chức kỷ niệm 20 năm ngày tái lập. Em gái ông bí thư tỉnh uỷ Nguyễn Hữu Vạn là bà Nguyễn Thị Bắc đã có “sáng kiến” yêu cầu các hộ dân treo đèn lồng. Thực ra là ép dân treo đèn lồng Trung Quốc, không biết việc làm này phải chăng là để làm đẹp lòng ông bạn láng giềng 4 tốt, hay là tự nguyện làm nô dịch văn hoá? Việc làm này đã bị người dân phản đối dữ dội, khiến Sở Văn hoá Thể thao & Du lịch phải có văn bản nhắc nhở: "Sở VHTT&DL thấy việc treo đèn lồng ở TP.Lào Cai là không phù hợp với bản sắc văn hoá dân tộc Việt Nam…" đồng thời đề nghị TP. Lào Cai dừng ngay việc treo đèn lồng Trung Quốc trên các tuyến phố.

Tưởng chuyện ấy đã xong, thì bây giờ người dân Lào Cai lại thấy cờ Trung Quốc treo hiên ngang giữa TP. Lào Cai, như khẳng định chủ quyền lãnh thổ của họ. Lá cờ Trung Quốc dường như treo đã lâu nên màu đã bạc bên cạnh lá cờ Việt Nam và một lá cờ màu xanh không rõ là cờ nước nào hay là cờ của tập đoàn kinh tế nào đó trước khách sạn LAOCAI STAR HOTEN ngay giữa TP. Lào Cai chỉ cách Hà Khẩu (TQ) chừng hơn một km.
Cờ Trung Quốc treo trước khách sạn LAOCAI STAR HOTEN.

Điều rất lạ, lá cờ Việt Nam thì ủ rũ còn lá cờ Trung Quốc thì bay phần phật rất hiên ngang và kiêu hãnh, còn lá cờ xanh bên cạnh thì ủ rũ chả khác gì cờ Việt Nam như sự tuân phục vô bờ bến. 
Cờ Trung Quốc bay hiên ngang phần phật, cờ Việt Nam ủ rũ, khúm núm.
Nhiều người tò mò hỏi: Không biết ai cho phép người ta treo cờ Trung Quốc trên đất Việt Nam, hay đây là mảnh đất đã được ai đó bán cho Trung Quốc rồi? 

Nhìn cho rõ hỡi quan chức Lào Cai.
Thảo Dân

 

Tin Khẩn: Cụ Lê Hiền Đức đập cửa kêu cứu

Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2012 1 nhận xét

Theo Blog Lê Hiền Đức - Theo giấy mời của thanh tra Sở Văn hóa Thông tin thì chiều nay tiến sĩ Nguyễn Xuân Diện đi cùng cụ Hiền Đức tới trụ sở 185 Giang Võ - Hà Nội để làm việc.

Nhưng hiện nay theo thông tin những anh chị em cùng đi thì bảo vệ nơi đó đã hành xử côn đồ khiến cụ Lê Hiền Đức bị trật khớp tay, đập đầu xuống đất...
Cụ Lê Hiền Đức đập cửa kêu cứu
Rất mong loan tin thông báo để mọi người cùng hiệp thông bằng cách kéo đến xem chúng hành xử ra sao và ai ở xa thì có thể gọi vào só máy sau để chất vấn: ĐT nóng: 0984656390 hay số cơ quan: 0435123536

Chúng ta cần thể hiện thái độ trước bất cứ hành xử coi thường và vi phạm pháp luật. Mong mọi người cùng hiệp thông theo nhiều cách.

Trân trọng!

An Ninh trong cơ quan Văn hoá.

Tình hình cụ Lê Hiền Đức đang trong tình trạng tụt huyết áp,tay bị trẹo,mọi người xin vào thăm ,bảo vệ không cho,gọi công an 113 thì không thấy đến .
 Hình ảnh các bạn bè Hà Nội đang chờ phía bên ngoài

 

 ‎18h10: Cụ Đức vẫn bên trong sở 4T, đói và mệt, bà con gửi 2 hộp sữa nước lên nhưng bảo vệ không cho đưa vào. Cụ Đức có thể bị tụt huyết áp vì đói.
Giáo sư Ngô Đức Thọ vừa đến
"Nó khiêng tôi như một con lợn, quăng bịch đầu xuống đất" - Lời cụ Đức trả lời đài nước ngoài từ bên trong sở 4T.

18h35: Bảo vệ sở 4T bảo bà con vào đưa cụ Đức ra đưa đi khám nhưng bà con không dại gì "măc mưu thế lực thù địch". Cụ Đức có làm sao ông Phạm Quốc Bản, Giám đốc sở 4T hoàn toàn chịu trách nhiệm.

19h07: 5 người đã lên tòa nhà sở 4T để đưa cụ Đức xuống. Mọi người lên đưa cụ về, nhưng sở 4 T lại không cho vào với lý do là hết giờ, vậy là cụ Đức nhịn đói nhịn khát từ trưa đến giờ, ai cũng lo cho ức khỏe và tính mạng của cụ Đức.

20h10: Sau khi bà con đến CA phường Cát Linh trình báo sự việc, 2 công an phường đã đến trụ sở Sở 4T. Bà con không ai được vào cùng ngoại trừ luật sư Hà Huy Sơn.‎

20h20: 2 anh công an phường Cát Linh ra thông báo với bà con: Lãnh đạo công an đang tiếp cụLê Hiền Đức ở bên trong. 2 anh hết nhiệm vụ và ra về.

Vẫn chờ và đã cử người ra đồn công an phường sở tại .

Sở 4T đã bị gắn mác No-U



21h42 Trời mưa to, anh chị em và bà con vẫn ở bên ngoài sở 4T. Mọi người hiệp thông nhé.

10h00 Đã có 1 xe cấp cứu đỗ ở bên ngoài s ở 4T... 

Cụ Đức bị nó nhốt trong phòng kín, tắt điện, cụ đập cửa kêu cứu, bà con ngoài cổng hô ầm ĩ định phá cổng xông vào nhưng chúng nó chặn lại.

02/6/2012
1h10 
Sở TTTT có 2 cổng, 1 cổng chính đã đóng từ sau giờ làm việc, một cổng phụ còn lố nhố an ninh đứng bên trong canh gác. Trong tòa nhà không dự báo chính xác được số an ninh đang ở trong, nhưng ít nhất là trên 10 thằng... một số đã trà trộn vào sở từ lúc chiều... công an phường, 113, xe cấn cứu đã đến, nhưng sau một hồi ngó quanh lại về. Hiện đang có rất nhiều xe con lảng vảng chạy chậm xung quanh khu vực để soi xét nhưng người đi đòi thả cụ Đức... Hiện trường lực lượng rất mỏng... một số đã rất mệt và đói, hết pin đt, máy ảnh, máy tính... đang tản ra để kiếm chỗ nạp.... rất cần sự hiệp thông của mọi người...



Công an 113 vừa đưa một bác sỹ đến, vào cấp cứu cho cụ Đức.

Chân cụ Đức toe toét máu sau khi bị giam.
3h00' Vừa có 1 xe taxi phóng ào ra đưa cụ Đức về bệnh viện Hữu Nghị Việt Xô... anh em đang đuổi theo
Xe taxi chở Cụ Đức ra khỏi sở 4T, di ra BV Việt Xô. Trên xe có: Cụ Đức, con rể cụ, 1 BS và 1 CA (8h58' Đính chính: Trên xe taxi chở cụ Đức không có con rể cụ. Anh ấy đi xe của anh em bên ngoài đuổi theo phía sau. Xe chở cụ Đức toàn công an và người của sở 4T.)

3h20′ - Sau khi xe tới bệnh viện, đưa cụ Đức vào, vị công an và bác sĩ trở ra về luôn, bác sĩ cũng không biết là được công an đưa vào. 
3h30' Công an đã rút sạch, chỉ còn 10 anh em đang thay nhau chăm sóc cụ

6h00' Rất nhiều bà con dân oan kéo vào khoa cấp cứu của bênh viện Hữu Nghị để vấn an cụ Đức
 
 


 
Báo Lề Dân © 2011 | Designed by RumahDijual, in collaboration with Online Casino, Uncharted 3 and MW3 Forum